Nhật ký Tài hoa ra trận của Hoàng Thượng Lân - Kỳ 5: Trở về Hà Nội tìm lại kỷ niệm xưa...

26/09/2005 21:53 GMT+7

28/4/1970 (Thứ ba) Trưa xuống, Thủy báo là mình được nghỉ ngày thứ 6 và 7. Rủ Thủy về Hà Nội, Thủy từ chối. Mình giả bộ giận và phát ra những điều làm Thủy khổ tâm, Thủy nắm lấy cánh tay mình kéo vào lòng, rạo rực nói: "Em đùa đấy mà; anh chả lẽ chẳng bao giờ đùa sao? Em sẽ đi với anh, nhất định thế. Em sẽ xin nghỉ một ngày, như thế anh tin em rồi chứ?... Em không biết nói như thế nào để anh hiểu được nữa. Anh nghe em đi, em sẽ nghỉ, một hoặc hai ngày em xin phép được và theo anh. Anh đồng ý nhé...!".

Mình từ chối vì đau khổ. Mình không thể đủ can đảm giày vò thêm cô ta nữa. Có phương pháp nào để rút lui đây? Chính mình cũng đang đau khổ đấy! Mình muốn nói với Thủy rằng: Mình đã có một tình yêu rồi. Tình yêu đó đậm đà, sâu sắc, kéo dài không quá 13 ngày, để rồi là chia tay và tưởng nhớ... Một năm rồi, tình yêu đó không trở lại. Hoàn cảnh, thời gian, môi trường đã cản trở. Mình dần lãng quên, dần mất đi thứ tình cảm mãnh liệt của tuổi ban đầu: tình yêu!

Mình gặp Thủy ở đây, con tim mình rung động: Thủy ngoan, hiểu biết, cần cù, giản dị và đau khổ. Thủy có đôi mắt buồn, u ám - mình vẫn thường nói với Thủy như thế và mình bị đôi mắt đó hấp dẫn! Mình thầm yêu Thủy.  Như thế, mình không giấu lòng mình. Mình bồng bột mãnh liệt, sôi nổi để nói với Thủy những điều mà phải chăng với Thủy đó là những lời nói đầu tiên, Thủy yêu mình. Mình bỗng sợ và lo lắng!

Mình từ chối, sẽ không đi với Thủy về Hà Nội nữa, và mãi mãi như thế. Mặc dầu đau khổ vẫn là sự thật nhất của cõi lòng mình. Rồi dần đó, mình sẽ không đến nhà Thủy chơi nữa. Vô ích, đến mà làm gì? Cả hai sẽ cùng đau khổ. Chủ động cho sự xa cách là ở mình. Thủy sẽ giận và oán mình đành vậy. Thủy ơi, hiểu sao là tùy em, còn anh, anh không thể đi sâu mãi vào con đường đó được nữa. Đừng giận nếu lâu anh không đến thăm em. Thời gian giúp chúng ta xa nhau và quên nhau. Đó là sự hy sinh của anh. Anh sẽ thắng những gì yếu đuối nhất trong tâm hồn. Xa em, từ chối tình yêu của em có nghĩa là anh yêu em, thương em. Chính anh là kẻ phân vân nhiều nhất: làm sao để em có thể hiểu được tâm trạng của anh? Không bao giờ anh về với em đâu, anh sẽ tránh gặp em, tránh để em khỏi nhìn thấy anh và... em biết không, càng như thế, anh càng yêu em tha thiết trong một tâm trạng rối bời: sự kết thúc!

Đừng hiểu lầm nếu từ nay anh không đến thăm em, Thủy nhé!
Đau khổ. Nhưng mà quên nhau đi, anh sẽ thắng.
Anh tin tưởng thế!

18/6/1970

Thương Thủy vô cùng!
Mình thật đáng được nguyền rủa lắm.

28/10/1970

Kết thúc ở đây!
Đêm vào thăm Thủy
Vất vả lắm, Thủy mới nói được cho mình cái "tin vui": T đã có gia đình!
- Chúng em đã làm lễ hôm thứ 5 tuần trước, em buồn lắm, mấy bữa nay toàn bỏ cơm, cứ về nằm biệt ở nhà em. Em buồn không thể tưởng được. Em chán tất cả.

- Vì sao thế?
- Vì thiếu anh!
-  ...?!
- Anh thông cảm cho em. Em không còn đường nào khác. Anh sẽ là anh của em, anh đừng đến đây nữa. Em sẽ ra thăm anh, em sẽ tìm đến anh, sẽ tìm đến anh, anh nghe rõ chưa? Sẽ tìm đến anh!...

- Muộn rồi! - Mình cầm tay bùi ngùi thương mến. Có cái gì đó trào lên cổ nghẹn ngào. Thủy không cưỡng được ôm chầm lấy mình, dúi mặt vào vai khóc nức nở... Mình áp môi vào tay Thủy, an ủi: "Thôi, đừng thế. Anh mừng cho em, hạnh phúc của em đáng được trân trọng lắm, em cần có hạnh phúc bởi cuộc đời em đau khổ đã nhiều, đừng tìm đến anh nữa, chúng ta chia tay nhau từ đây...".
Mình choáng váng mất một lúc lâu. Không ngờ Thủy có sự thay đổi nhanh đến thế. Chính mình là nguyên nhân cho mọi đau khổ của Thủy? Dễ phân tích lắm tâm trạng của Thủy, còn mình, mình nói với Thủy:

- Anh vẫn yêu em cơ mà!
Thì Thủy nhỏ nhẹ:
- Anh thông cảm cho em. Em yêu anh, yêu anh từ phút đầu tiên khi gặp gỡ. Mãi mãi vẫn thế! Anh là của em, em sẽ ra tìm anh, nhất định thế...
- Đừng, đừng nên. Vô ích, sẽ tan vỡ tất cả. Chúng ta dừng lại đi thôi. Nhớ đến nhau hãy bắt đầu từ những kỷ niệm...
Không, mình dối lòng mình chính lúc này, tình yêu của mình đối với Thủy sao đằm thắm tha thiết đến vậy? Điều đau xót nhất, buốt nhói vào tim là điều chắc chắn nhất, từ nay, vĩnh viễn Thủy không còn là của mình nữa.
Chia tay, mình bịn rịn, cầm tay Thủy nói:
- Vĩnh biệt nhé!
Thủy trả lời:
- Không phải thế, "tạm biệt" thôi!

Thủy thương quý!

Anh thao thức nghĩ về em, mà dĩ vãng để lại cho chúng mình những nét kỷ niệm xinh xinh của một đêm nào gió lộng, trăng sáng lạnh trên đê, của một hôm nào giận hờn nhau trong đêm xem chiếu bóng... Tất cả đã qua đi theo thời gian, chúng mình cùng lớn lên và thay đổi.

...Anh yêu em bởi một tình cảm mãnh liệt mà khởi đầu là một sự thông cảm chân thành do hoàn cảnh và môi trường em sống. Em có đôi mắt buồn u ám, anh bị hấp dẫn bởi đôi mắt ấy, và cũng từ đôi mắt đó, anh thầm đọc được những gì trong em của cả một quãng đời mồ côi cha mẹ, thiếu vuốt ve, chiều chuộng, thiếu sự đùm bọc chở che. Anh biết em đau khổ. Thủy ơi! Thương em biết ngần nào, khi anh thấy ở em, sau những tháng ngày quen biết: sự đau khổ lại là những gì trong suy nghĩ, nó bắt đầu từ một tâm hồn cao cả.

Làm sao có thể buộc anh quên đi mọi kỷ niệm? Anh ràng buộc và tự giày vò bởi lương tâm trong anh.

Thủy yêu quý! Ngàn lần để nói cho một lời cũng chẳng bao giờ chuộc lại được những gì đã qua. Anh cầu xin em một tình cảm rộng lượng hơn: Đó là sự tha thứ. Đừng đến với anh nữa. Hãy biết thủy chung! Em trách anh tàn nhẫn - tàn nhẫn thật đấy Thủy yêu quý ạ. Nhưng cho phép anh nói những lời cuối cùng nhé: Tình yêu của anh vẫn là tình yêu, anh muốn rõ hơn: Anh yêu em!

Em có một cuộc đời trong sáng từ đau khổ. Thiên bẩm cho em đức tính giản dị, mong em luôn tự tin ở mình và vững vàng vì tương lai.

Nghĩ gì về anh, Thủy yêu quý? Đừng giận anh nhé.

Vĩnh biệt!

Còn em, em nói đi, "tạm biệt" phải không?
Ngủ ngon Thủy nhé. Anh cũng vậy.

(Còn tiếp)

 

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.