Thật vậy, khi chúng tôi đến gặp ông vào một buổi chiều mưa tầm tã giữa tháng 9, khi ấy tình cờ thấy ông đang cầm kính lúp soi vào một cái carte postal từ Pháp gửi về để đọc và dịch ra tiếng Việt dòng chữ ghi trên ấy đại ý "Chúc mừng sinh nhật em - nhớ mãi ngày sinh em suốt đời". Người đem đến nhờ ông dịch và đọc cho nghe nội dung trên là một cô gái quê ở Vĩnh Long. Nghe xong cô ấy lại nhờ ông viết một bức thư ngắn bằng tiếng Pháp trả lời cho anh Jean Paul nào đó ở Marseille.
Ông bảo cô ấy hãy viết bằng tiếng Việt rồi đưa ông chuyển sang tiếng Pháp vì ông không muốn "sáng tác", mà chỉ chuyển dịch lời lẽ tâm tư của cô ấy cho người nhận ở nước ngoài. Khi dịch, ông cũng hỏi ý người viết để sửa lại vài chữ không phù hợp. Xong việc khi người nhờ viết trả tiền, ông bảo tùy hảo, bao nhiêu tùy ý chứ ông không ra giá. Chúng tôi hỏi có bao nhiêu lá thư như thế, ông bảo rằng không đếm xuể, nhớ xuể, có nhiều cặp yêu nhau sau một thời gian thư từ qua lại đã đi đến hôn nhân, trong nước cũng như ngoài nước, họ dẫn nhau đến thăm và cám ơn ông đôi khi tại nhà riêng và nhiều nhất là ở nơi làm việc.
Ông Ngộ đang dùng kính lúp đọc thư - Ảnh : Diệp Đức Minh |
- Tôi sinh ngày 3.3.1930 vào lúc 3 giờ sáng, người ta bảo tôi có duyên với con số 3 lắm. Năm nay tôi đã 77 tuổi, làm nhân viên bưu điện từ 17 tuổi. Sau 43 năm trong ngành, ngày về hưu tôi rất nhớ nơi mình gắn bó làm việc và cũng quý là Bưu điện trung tâm Sài Gòn đã ưu ái dành cho tôi một chỗ ngồi công cộng ngay tại đây để làm cái nghề mà người ta gọi là "public writer", nghĩa là "người viết thư thuê" hoặc "người viết thư cho công chúng" cũng đặng. Khoảng mươi năm trước cũng có 4, 5 người cùng làm công việc như tôi, nhưng đến nay người thì mất, người thì già bệnh, chỉ còn một mình tôi thôi.
Do vậy có người gọi ông là "người viết thuê cuối cùng của Bưu điện Sài Gòn". Chúng tôi hỏi mượn ông một lá thư mà ông đã thảo ra nhưng ông xin lỗi không thể đưa mượn được. Vì ông nói một trong các nguyên tắc của ông là bảo đảm bí mật cho người nhờ viết, kể cả những lời tình tự yêu thương của những người mới quen, cho đến những thắc mắc hục hặc trong quan hệ tình cảm giữa vợ với chồng. Tuy vậy ông cũng đưa chúng tôi xem một bức thư đầy tình người của một cụ già tại Long Xuyên gửi cho con gái ở Pháp nội dung cám ơn con gái đã giúp đỡ mình trong lúc tuổi già.
Góc làm việc của ông Ngộ - Ảnh: D.Đ.M |
Nhìn ông Dương Văn Ngộ ngồi giữa tòa nhà bưu điện, riêng chúng tôi lại cảm thấy ông giống như một "ông đồ già" duy nhất giữa Sài Gòn còn sót lại trong thời đại có những phương tiện thông tin bùng nổ. Vậy nên lúc từ giã ông ra về, gặp khi ông có thêm hai thân chủ nữa vừa đi vừa hỏi "bác Ngộ đâu?", tôi đã tự nhiên buột miệng: Ông đồ già ở đó!
Giao Hưởng
Bình luận (0)